Thật đáng ngạc nhiên khi câu chuyện về cuộc đời Muhammad có thể được coi là bằng chứng tiêu biểu nhất cho sự chân thành của Người.. Vậy thì tại sao một người đàn ông mù chữ, không biết đọc hay biết viết, sống trong cộng đồng mù chữ, cùng chia sẻ cuộc sống với họ, tham dự các buổi họp mặt cùng với họ một cách có đạo đức, bận rộn tìm kế sinh nhai cho bản thân và gia đình, từng chăn cừu thuê hay làm công, không có mối quan hệ nào với các học giả, và phần lớn cuộc đời của ông trong suốt bốn mươi năm đều như thế. Thế nhưng trong một lúc bỗng nhiên ông lại cho họ biết về những điều mà họ chưa từng nghe qua, những điều mà họ chưa từng biết đến từ ông bà tổ tiên.
Ông đã kể lại cho họ biết về các câu chuyện của các cộng đồng trước đây, lịch sử khởi đầu của tạo hóa, các chi tiết cuộc đời của các vị Thiên Sứ thời trước, các chi tiết cụ thể về các giáo lý trong mọi lĩnh vực của cuộc sống?! Sự thật đó đã gây một cú sốc lớn cho những kẻ thù của Muhammad thuộc cộng đồng của Người. Điều này đã khiến họ hoang mang khi mô tả những gì mà Người mang đến. Vậy sự cáo buộc nào có thể dùng làm quảng cáo để cảnh báo mọi người tránh xa Muhammad?
Thật khó để khẳng định rằng Qur’an là chế phẩm của Muhammad, bởi vì điều đó là không hợp lý chút nào đối với những người đã đọc và suy ngẫm Qur’an rằng Muhammad không thể nào học từ người khác bởi vì Người đang sống với chúng ta, chúng ta biết rõ cuộc đời của Người.. Nhưng dù thế nào họ vẫn cáo buộc Người một điều ngược lại với thực tế; có lúc họ cho rằng Người đã thừa kế lại Qur’an từ tiền nhân, có lúc họ cho rằng chính Người tự sáng tác, có lúc họ cho rằng: Người chỉ kể lại những gì mình thấy trong giấc mơ.. Nhưng khi không chứng minh được điều đó thì họ lại cho Người là một nhà phù thủy hay nhà thơ hoặc có lẽ là một tên điên! Đây là một câu chuyện chỉ khác chủ đề.. Không phải Thiên Sứ Musa từng bị cáo buộc là một tên phù thủy sao? Thiên Sứ Ysa cũng bị cho là một kẻ điên? Hầu như đây là vấn đề tương tự đối với tất cả các vị Thiên Sứ trước đây, khi kẻ thù của họ không tìm thấy những gì họ đang cáo buộc các vị Thiên Sứ thì họ cho rằng các vị Thiên Sứ này là những tên phù thủy hay là những tên điên rồ. Cũng tương tự với nhân chứng giả khi cảm thấy mình rơi vào thế khó, không có chứng cớ thì ngã theo mọi chiều hướng, cáo buộc mọi khuyết điểm với hy vọng tìm được một chỗ đứng. Tại sao lại như thế!