Những câu hỏi về Islam

Người Muslim và các tín đồ của các Thiên đạo tin vào ý nghĩa của cuộc sống thông qua đức tin vào Đấng Tạo Hóa công bằng và thiêng liêng. Họ cho rằng cuộc sống thiếu đức tin này là vô nghĩa và thống khổ. Đức tin vào một cuộc sống sau này, nơi người tốt nhận phần thưởng và người xấu hứng chịu hậu quả, mang ý nghĩa và bù đắp cho sự khó khăn của cuộc sống. 

Sự hiểu biết về mâu thuẫn cuộc sống và ý nghĩa của khó khăn chỉ trở nên rõ ràng thông qua đức tin vào Thượng Đế, Đấng Công Bằng và Thông Thái. Đức tin này thúc đẩy con người đạt được giá trị và phẩm chất như công bằng, tình yêu, trung thực,

 kiên nhẫn và nhân từ. Kinh Sách Thiêng liêng của người Muslim, Qur’an, cũng đề cập đến sự nghiên cứu và sáng tạo của Thượng Đế trong việc tạo hóa thế giới, thể hiện ý nghĩa của cuộc sống qua đức tin và sự suy tư của con người.

Tôn giáo Islam không được đặt theo tên một người hoặc cộng đồng cụ thể. Khác với nhiều tôn giáo khác, như Kitô giáo theo tên Giê-su, Do Thái theo tên bộ lạc Giu-đa, Phật giáo theo tên Buddha, và đạo Hindu theo tên Hind, Islam không thuộc về một cá nhân hoặc cộng đồng cụ thể. Không có một người sáng lập cụ thể nào và không được đặt theo tên của người sáng lập nào.

Thay vào đó, Islam được gọi bằng chính từ "Islam" và không thuộc riêng về bất kỳ người hoặc cộng đồng cụ thể nào. Điều này thể hiện tính đa dạng và toàn cầu của tôn giáo này, không giới hạn bởi nguồn gốc dân tộc hay cá nhân, mà theo đuổi một đạo lý và tôn thờ một Đấng Tạo Hóa chung.

Từ "Islam" trong tiếng Ả Rập mang nhiều ý nghĩa quan trọng như quy phục, sự hạ mình, tuân lệnh, thành tâm, an bình và thanh thản. Islam đại diện cho việc quy phục và tuân theo hoàn toàn Ðấng Tạo Hóa, Ðấng Chúa Tể, và từ bỏ tất cả mọi sự thờ phượng ngoài Ngài.

Nhiều câu Kinh trong Qur'an nhấn mạnh rằng ai hướng đến Allah bằng tấm lòng và thể xác thông qua sự hạ mình, tuân theo các mệnh lệnh và giới cấm của Ngài sẽ giữ chặt sợi dây cứu rỗi không bao giờ đứt và sẽ đạt được mọi điều tốt đẹp (Luqman: 22).

Vì vậy, Islam đòi hỏi việc thờ phượng Allah một cách trọn vẹn và từ bỏ tất cả sự thờ phượng đối với bất kỳ vật thần nào ngoài Ngài. Người theo đạo Muslim là những người thành tâm trong việc thờ phượng Allah, sống với bình yên trong tâm hồn và truyền đạt sự bình yên này cho người xung quanh họ.

Islam được xem là tôn giáo của tất cả các vị Sứ Giả. Qur'an thể hiện rằng tất cả các cộng đồng trong các thời đại khác nhau đã được Allah gửi một vị Sứ Giả để chỉ dạy họ về tôn giáo của Ngài, và tất cả các Sứ Giả đều mang đến tôn giáo chân chính, không khác biệt về đạo đức và đức tin cơ bản.

Islam là một sự mở rộng từ tôn giáo của các Sứ Giả trước đó, và Qur'an khuyến nghị người Muslim tin vào những gì các Sứ Giả trước đó đã tin tưởng, như Ibrahim, Is-haq, Ya'qub, Musa và Ysa. Di chúc của các Sứ Giả cũng đề cập đến sự duy nhất của tôn giáo chân chính, và các con cái của họ được khuyến khích giữ vững đạo lý này.

Qur'an xác nhận rằng tôn giáo chỉ có một, đó là Islam, và sự khác biệt giữa các tôn giáo xuất phát từ bóp méo và thay đổi về luật lệ và chi tiết giáo lý dưới tác động của thời đại và hoàn cảnh. Muhammad được coi là Sứ Giả Cuối Cùng để xác nhận một giáo lý cuối cùng cho nhân loại.

Thông qua các dòng văn bản trong Qur'an, chúng ta thấy Islam không đặc quyền cho bất kỳ nhóm dân tộc nào và không giới hạn trong bất kỳ một vùng địa lý nào. Điều này trở thành rất quan trọng bởi vì dân số người Ả Rập ngày nay chỉ chiếm một phần nhỏ của toàn dân số Muslim trên thế giới.

Islam được coi là một hồng phúc và hướng dẫn cho nhân loại, không phân biệt văn hóa, sắc tộc, phong tục và nơi ở. Qur'an thể hiện sự đa dạng của con người như một sự tạo hóa của Allah, không phải để phân biệt mức độ cao thấp mà để chúng ta nhận biết lẫn nhau, hòa nhập và hỗ trợ nhau.

Qua lời dạy của Qur'an và Sứ Giả Muhammad, Islam đã tuyên bố sự bình đẳng của mọi người trước Allah, không kể nguồn gốc dân tộc, màu da, hoặc ngôn ngữ. Điều này đã được thực hiện 1400 năm trước Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và đã định ra một tiêu chuẩn cao về sự tôn trọng và bình đẳng trong xã hội. Islam đem lại một tầm nhìn độc đáo về đa dạng con người và thế giới, làm cho mọi người có cơ hội sống cùng hòa bình và tôn trọng lẫn nhau.

Islam đã từ lâu quan tâm đến quyền và đối xử công bằng với động vật. Thiên Sứ Muhammad đã cấm nhiều hành vi độc hại và tàn ác đối với động vật, và Người đã dạy rằng việc tử tế với động vật được đánh giá cao và có thể được thưởng to lớn vào Ngày Sau.

Islam đã cấm việc bỏ đói, làm đau đớn, bắt buộc động vật mang nặng quá tải, và tiêu khiển giải trí bằng cách gây hại cho chúng. Quan điểm này đã được thực hành trong giáo luật Islam hơn 14 thế kỷ, khá lâu trước khi các tổ chức bảo vệ động vật hiện đại ra đời.

Tuy hiệp hội đầu tiên về quyền động vật thành lập vào năm 1824, và luật đầu tiên về việc gây hại đến động vật chỉ được công nhận vào năm 1949 tại Anh quốc, Islam đã nắm bắt và áp dụng những giới hạn và quy tắc này từ hàng ngàn năm trước.

Câu chuyện về người phụ nữ cứu con chó khát trong lời kể của Thiên Sứ Muhammad là một ví dụ rõ ràng về tôn trọng và lòng nhân ái đối với động vật trong văn hóa và giáo dục của Islam.

Islam coi trọng sự đặc biệt của con người trong vũ trụ, nhưng không cho phép con người lạm dụng quyền ấy để phá hủy môi trường và tài nguyên thiên nhiên. Con người trong Islam không phải là chủ nhân tuyệt đối của vũ trụ, mà là đại diện của Thượng Đế và có trách nhiệm quản lý tài nguyên một cách cân nhắc. Điều này khuyến khích việc khai thác và phát triển tài nguyên, nhưng với sự tuân thủ quy tắc để bảo vệ sự cân bằng và bền vững của vũ trụ.

Islam khuyến khích sự học hỏi và coi kiến thức là một con đường dẫn đến Thiên Đàng. Thiên Sứ Muhammad so sánh người có kiến thức với người chỉ biết thờ phượng, tôn vinh họ như ưu việt. Tôn giáo Islam không xem thường khoa học và thậm chí là nguồn gốc của nó. Nhà khoa học nổi tiếng thường bắt đầu hành trình của họ bằng việc học và hiểu Qur’an, sau đó phát minh trong lĩnh vực của họ. Allah đánh giá cao những người có kiến thức và khích lệ họ truyền đạy điều tốt cho mọi người.

Muhammad là Thiên Sứ và Sứ Giả cuối cùng của Islam, sinh năm 570 TL và qua đời năm 632 TL. Người là người được khen ngợi bởi đạo đức và hành động của mình. Muhammad nhận mặc khải Qur’an từ Allah, bản Kinh Sách cuối cùng và vĩ đại nhất. Cuộc hành trình của Muhammad bắt đầu tại Makkah, nơi Người sinh ra và sống mồ côi, rồi sau đó di cư đến Madinah vào năm 622 TL. Tại đây, Người mở rộng Islam và thiết lập nền móng xã hội Muslim. Muhammad qua đời vào năm 632 TL, sau khi hoàn thành sứ mệnh và để lại một tôn giáo vĩ đại cho nhân loại.

Các nhân vật và nhà văn nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới đã biểu lộ sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Thiên Sứ Muhammad. Mahatma Gandhi nêu rõ sự tinh tế, trung thực và đạo đức của Muhammad, cho rằng Người chứng minh sứ mệnh không dựa vào sức mạnh vũ trụ. Michael H. Hart xếp Muhammad đầu bảng trong danh sách 100 nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử. Các tác giả và triết học khác cũng ca ngợi sự tôn quý và thành tựu đặc biệt của Muhammad trong lịch sử nhân loại. Tất cả những lời khen này thể hiện tôn trọng sâu sắc đối với cuộc đời và sứ mệnh của Thiên Sứ Muhammad.

Gia nhập Islam không yêu cầu nghi thức phức tạp. Một người chỉ cần thực hiện hai câu chứng nhận đơn giản: một về niềm tin duy nhất vào Allah và một về việc chấp nhận Muhammad là Sứ Giả của Allah. Điều này thể hiện sự đơn giản và tôn trọng quyền tự do tôn giáo trong Islam.

Qur'an mô tả tính cách của Thiên Sứ Muhammad trong nhiều khía cạnh. Người được mô tả là hồng phúc cho nhân loại, không chỉ riêng người Muslim. Người có phẩm chất đạo đức vĩ đại, nỗ lực để con người được soi sáng và cảm thấy đau buồn trước sự lầm lạc của họ. Muhammad tìm lý do để tha thứ cho người khác, cầu xin Allah tha thứ cho kẻ thù, và đặc biệt rộng lòng thương yêu mọi người. Người đối đãi nhẹ nhàng và hiền hòa với mọi người, trao đổi ý kiến và nhận lấy ý kiến của họ, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn.

Vấn đề về tính chân thực của Qur'an và cuộc đời của Muhammad là chủ đề hợp lý và đã được nghiên cứu rất kỹ. Nhiều nhà sử học đã xác minh rằng Qur'an là lời phán của Allah và được truyền đạt qua Muhammad. Muhammad không được xem là tác giả của Qur'an; Người chỉ truyền đạt thông điệp của Allah.

Muhammad không muốn tạo ra sự nhầm lẫn giữa lời của Người và lời phán của Allah. Lịch sử cũng chứng minh tính thật thà và chính trực của Người thông qua việc ghi chép những lời chỉ trích và học từ lỗi lầm của mình. Muhammad và Qur'an thể hiện sự tôn trọng và sự thật thà trong truyền bá thông điệp của Người.

Nội dung của bài viết nói về sự khó tin và đầy tính chân thực trong cuộc đời của Muhammad, người không biết chữ, sống bình thường, nhưng đột ngột lại truyền đạt thông điệp Qur'an. Mọi nỗ lực để cáo buộc Muhammad sáng tạo hoặc sao chép không hợp lý, vì Qur'an không thể nào là tác phẩm của Muhammad, và cuộc đời của Người đã được kiểm chứng. Người bị cáo buộc là phù thủy, điên, như các vị Thiên Sứ khác trước đó. Khi người ta không tìm thấy bằng chứng, họ đổ lỗi và cáo buộc, một cách vô căn cứ.

Bài viết bàn về khả năng rằng một số thông tin trong Qur'an có thể đã xuất phát từ các kinh sách của các Thiên Sứ trước đó. Tuy nhiên, vì Muhammad là người mù chữ và cộng đồng của Người cũng không biết chữ, việc này khó có thể xảy ra, và các học giả thời đó che giấu kiến thức để bảo vệ địa vị của họ.

Choose Your Language