Qur’an đến từ đâu?

Tiêu đề câu hỏi

Qur’an đến từ đâu?

Vấn đề về tính chân thực của Qur'an và cuộc đời của Muhammad là chủ đề hợp lý và đã được nghiên cứu rất kỹ. Nhiều nhà sử học đã xác minh rằng Qur'an là lời phán của Allah và được truyền đạt qua Muhammad. Muhammad không được xem là tác giả của Qur'an; Người chỉ truyền đạt thông điệp của Allah.

Muhammad không muốn tạo ra sự nhầm lẫn giữa lời của Người và lời phán của Allah. Lịch sử cũng chứng minh tính thật thà và chính trực của Người thông qua việc ghi chép những lời chỉ trích và học từ lỗi lầm của mình. Muhammad và Qur'an thể hiện sự tôn trọng và sự thật thà trong truyền bá thông điệp của Người.

Một cộâu hỏti h ợp lý xuất hiện ngay lập tức khi chúng ta nói về cuốn sách thiêng liêng của người Muslim: Qur’an và Muhammad.. Tại sao chúng ta nên chấp nhận lời kể của người Muslim xung quanh câu chuyện này? Chẳng lẽ chúng ta không có quyền đặt câu hỏi về điều này hay sao?

Các nhà sử học không bất đồng quan điểm rằng Qur’an được mang đến bởi một người đàn ông Ả Rập không biết đọc hay biết viết, được sinh ra tại Makkah vào thế kỷ thứ VI sau Công nguyên, tên là Muhammad bin Abdullah.. Và lịch sử lạc dịch bất tuyệt đã chứng nhận sự vô song của điều này. Khi chúng ta đọc Kinh Sách này thì chúng ta sẽ thấy rõ rằng nó không phải là tác phẩm của Muhammad, nhưng nó chỉ là lời phán cao quý được mặc khải xuống từ Allah. Còn nhiệm vụ của Muhammad chỉ là giao truyền và gải thích Kinh sách này cho nhân loại, không thêm không bớt. 

Có thể là Muhammad, Sứ giả của Islam, đã tự mình sáng chế Qur’an, hoặc tham khảo Qur’an rồi soạn thảo lại nó. Sau đó giới thiệu nó với mọi người?

Nếu Sứ Giả của Islam muốn đánh lừa thì Người chắc chắn mở rộng sự ảnh hưởng của mình đối với mọi người bằng cách cho rằng những lời nói của Người là những lời phán của Allah. Thế thì tại sao Người không tuyên bố rằng tất cả lời nói của mình đến từ Allah?!

Đó là những câu hỏi chính đáng, nảy ra lập tức trong suy nghĩ nếu như ai đó chưa từng đọc và nghiên cứu Qur’an hoặc chưa từng biết về tiểu sử và cuộc đời của Muhammad. 

Điều mà chúng ta biết và được xác minh bởi các nghiên cứu lịch sử rằng nhiều nhà văn và giới trí thức thường chiếm đoạt di sản khoa học của người khác, đánh cắp di sản đó và cho rằng đó là sở hữu của mình. Thế thì tại sao một nhân vật lại gán di sản trí tuệ của mình cho người khác?

Trong những gì khiến chúng ta thắc mắc đó là nếu như Muhammad muốn đánh lừa thì Người chắc chắn mở rộng sự ảnh hưởng của mình đối với mọi người bằng cách cho rằng tất cả đến từ Allah. 

Thế thì tại sao Người không tuyên bố rằng tất cả lời nói của mình đến từ Allah?! Có hợp lý không khi Người chính là tác giả của Kinh sách này lại muốn gán nó cho Allah nhằm mở rộng sự ảnh hưởng của mình, nâng cao địa vị và danh dự của mình trong khi chúng ta tìm thấy trong Kinh sách đó nhiều chỗ mà chính Muhammad bị khiển trách, khuyến cáo và Người được yêu cầu sửa chửa sai lầm? Như được đọc giả biết đến, Qur’an không loại trừ việc khuyên răn trong bất kỳ điều kiện nào. 

Qur’an đã khiển trách và khuyên nhủ Muhammad trong các vấn đề của cuộc sống gia đình cũng như Qur’an đã chỉ trích một số quyết định lãnh đạo của Người. Thậm chí Người còn bị chỉ trích về cách thức truyền bá Islam đến với mọi người! Điển hình là một người đàn ông mù trong số Bạn đạo của Người đến gặp Người trong lúc Người đang chú tâm kêu gọi một trong những người cầm đầu Quraish, hy vọng người này được soi sang đến với Islam. Nhưng vì không biết rằng Muhammad đang mắc bận nên người đàn ông mù đã cố gọi Người: hãy dạy tôi những điều mà Allah đã dạy Người. 

Ông ta cứ khăng khăng lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Thiên Sứ nhăn mặt tỏ ra không thích, Người mong sao người đàn ông mù này đợi đến khi Người nói chuyện xong. Muhammad đã quay mặt và không trả lời người đàn ông mù này. Qur’an đã níu kéo khoảnh khắc đó lại và ghi nó vào lịch sử bằng cách mô tả bối cảnh đó một cách chính xác và chi tiết để giải thích hành động nhăn mặt cau mày của Muhammad trước người mù này khi không trả lời câu hỏi của ông ta. Qur’an không chỉ dừng lại tại đây mà đã chỉ trích Thiên Sứ với lời chỉ trích thẳng thừng và nghiêm khắc không nên lập lại thái độ đó trong một surah (chương), được đặt bằng một cái tên để xác nhận sự kiện đó (Abasa: 1-11). 

Nên sau đó mỗi khi người mù này đến gặp Sứ Giả của Allah thì Người nói: “Hân hạnh tiếp đón người vì ông ta mà Thượng Đế đã quở trách Ta” rồi Người lấy cái áo choàng của mình trải cho ông ta.

Qur’an đã nhấn mạnh nhiều chỗ cho chúng ta từ nhiều câu chuyện hướng dẫn và khiển trách vị Thiên Sứ Muhammad bằng những gì mà đôi khi ai đó trong chúng ta từ chối nói ra để phê bình Người trước đám đông.. 

Thế thì tại sao một người lại vạch trần những sai lầm của mình và ghi chép chúng vào trang lịch sử như thế này, nếu người đó muốn dành lấy địa vị và danh dự! Và đây là lịch sử chứng minh cho chúng ta biết qua nhiều trường hợp. Trong đó cách sống của Muhammad qua những khoảnh khắc khó khăn mà Người ước mong được nhận mặc khải để chứng minh sự chân thành và địa vị của mình, hoặc sự vô tội của Người và gia đình, nhưng lời mặc khải vẫn chưa được truyền xuống.. Điển hình là người dân của Người, những người đã chống lại và gây khó khăn cho Người, họ đã nhờ sự trợ giúp từ một số học giả và người dân của Kinh Sách thuộc các cộng đồng trước đây để chống lại Muhammad. 

Họ đã cố vấn đồng bọn để đưa ra ba câu hỏi dành cho Người, nếu như Người trả lời được thì Người chính là một vị Thiên Sứ còn không thì không phải. Họ đã đến hỏi Người và Người đã nói với họ một cách thách thức rằng: Tôi sẽ trả lời các người vào ngày mai..

Nhưng mặc khải đã bị gián đoạn vài ngày, chưa được truyền xuống cho Muhammad. Điều đó đã khiến kẻ thù của Người chế nhạo Người mỗi khi họ đi ngang qua vì Người chưa đưa ra câu trả lời. Muhammad đã vô cùng đau buồn trước sự việc đó, Người chỉ nhận được mặc khải sau mười lăm ngày để trả lời những câu hỏi đó. Nhưng mặc khải được đi kèm với lời chỉ dạy dành cho Muhammad: Đừng nói chắc chắn, tôi sẽ làm điều đó vào ngày mai, trừ khi Ngươi liên kết lời nói đó với ý muốn của Allah, tức Ngươi hãy nói:

“Nếu Allah muốn- Insha Allah”. Việc trì hoãn câu trả lời cho Ngươi là một sự chỉ dạy của Allah dành cho Ngươi

(Al-Kahf: 24).

Choose Your Language